( Viết tặng một người mà nếu như tất cả mọi người không cần anh, em cũng vẫn cần anh)
Anh ạ, ban đầu em định làm thơ, nhưng hình như thơ không đủ để diễn tả được tất cả những gì em muốn nói...Có lẽ cũng đã được một năm chúng ta quen nhau rồi đấy anh nhỉ. Lúc ấy anh khỏe hơn bây giờ để có thể làm một clip bài hát Mùa xuân nho nhỏ cho bài dạy của em. Một năm, em cảm nhận hầu như là từng ngày...anh đang dần xa em. Em vô dụng chỉ biết viết những từ an ủi, ngoài ra, không còn gì để em làm được cho anh nữa.
Chữ duyên trong trời đất cũng thật hay, anh nhỉ. Chúng ta gặp nhau, quen nhau trên mạng, duy trì tình thân cho tới bây giờ...anh nghĩ có phải là duyên không? Em luôn nghĩ rằng, tình cảm của chúng ta, còn đẹp hơn cả tình yêu. Đó là một thứ tình Bền vững.
Anh! anh là người bạn mà em cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không muốn mất nhất. Em cách anh hầu như là cả một thế hệ, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy chúng ta xa nhau về tuổi tác. Với anh, em có thể nói chuyện công việc, chuyện gia đình, chuyện xã hội. Với anh, em có thể nhõng nhẽo, có thể ngang bướng, có thể cười nhăn mũi, có thể khóc...(mà anh hok biết).
Anh à. em biết hơn 20 năm, anh đã không còn như ngày xưa( Ngày xưa anh như thế nào, em cũng không biết, nhưng em đoán). Em hiểu được...Nhưng cho dù có gì đi chăng nữa, hãy vì cô em gái này mà đứng lên nhé. Anh không đứng một mình đâu vì có em cùng đứng với anh mà!
Anh! Em không cần lúc nào anh cũng phải cười với em...Bên em, anh đau thì cứ nói. Anh mệt thì cứ nhăn...Thoải mái. (Thấy anh nhăn quá, em nhe răng cười rồi bỏ đi chỗ khác chứ gì đâu)
Nhưng...Thương em, anh trổ hoa cười nhé.
Tiểu Khê ngày 14/03/2014